"Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen"
KIỀU - Nguyễn Du
Tôi yêu cuộc đời này
Chắc chắn thế luôn
Sao thỉnh thoảng trời vô cớ làm tôi mệt?
Ông muốn tôi yêu tha thiết hơn nữa hay bớt cuồng si
Hay muốn tôi dành một góc nhỏ nép vùi mình
Những lúc tình yêu có cớ hoặc vô tình nặng nề, đau, đắng
Tôi yêu cuộc đời này ở mức
Đôi lúc tưởng có thể dừng lại được
Có thể bớt đi để tàn nhẫn, giữ mình
Riết rồi vẫn thế thôi
Cơ bản đã thành hình
Con đường sống kiểu hòa ca, chiêm ngưỡng
Đôi lúc lạc quan đến tưởng mình ảo dại
Cỏ dưới chân xanh, vàng, lụi hoặc tươi
Vẫn còn nguyên con đường hướng chân trời
Thì lối bước là vui vẫn thực ra cơ bản
Là buồn bực đơn côi chỉ đôi phút lạc
Trong mê man những va chạm hiểu hờn
Tôi yêu cuộc đời này
Lúc kém
Lúc hơn
Dào dạt bốc bay hoặc lặng trầm chạm đáy
Thỉnh thoảng trời hoặc người làm tôi mệt
Rồi tự đầy như vơi chỉ khoảnh khắc mơ
Không đợi đền bù
Cứ yêu thế đơn sơ
Mặc kệ ông, thưa trời hay chòng ghẹo!
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa