Rồi khi không mệt nữa
Về những điều loanh quanh
Thì cũng là lúc tắt
Cây nến đời mong manh
Ừ thế, thôi cứ thế
Da thịt còn biết reo
Mỗi khi qua mưa nắng
Cứ thương trọn sớm chiều
Thương trọn đen và trắng
Dung dị nhìn xám ghi
Thương sắc màu trầm bổng
Mặn ngọt và đến đi
Thương trọn mùa xanh chín
Thương cả nỗi ẩm ương
Thương bao nhiêu yêu ghét
Lối thật ảo vô thường
Thương nào thương cả mệt
Thương nào thương cả hờn
Thương nào thương xa xót
Mọi ấm lạnh kém hơn
E mai này tiếc nuối
Chẳng phân bì lăn tăn
Thì cũng không còn nữa
Giọt nến đời long lanh
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa