Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

RƠM VỮA


1.
Những ngày này mệt mỏi như thể đến tận cùng sức chịu đựng. Cuộc đời này có thể chịu tải đến bao giờ. Tại sao lại không được buông bỏ khi vô vọng chứ.

Buông bỏ cũng đau đứt ruột nhưng ngửa mặt lên Trời mà hỏi thì cũng chả có lời đáp, tự mình quyết buông để bảo tồn chính bản thân mình thì lại sẵn hằng hà sa số những thế lực đạo đức nhảy xổ ra xỉ vả như đúng rồi. Bó tay. Sao mà vô lý thế là những nhân tài giỏi khuyên, giỏi phán và không hề giỏi hiểu.

Vì thế hiểu ra một nhẽ giản đơn: chỉ mình mới cứu được, mới hiểu được đúng hoàn cảnh của mình, ngoài ra chỉ cần một người khác mình, dù sát cạnh đến đâu cũng đã là người khác. Bảo vệ quyền được im lặng để tự hồi sinh, để sống cũng là một cuộc nỗ lực rồi.

2.
Nhìn con trai bé bỏng lắm lúc chịu quát oan mà thương điên người.

Quát con lúc sáng, thế là khi con đeo cặp khuất vào cổng, mẹ thấy xé lòng muốn khóc, muốn lao theo mà ôm. Đi làm, ngồi suốt ngày cắm mặt vào việc nhưng sểnh ra là muốn về đón con.

Đẻ ra các con, chấp nhận các con mọi nhẽ. Nói dễ mà làm rất khó bởi những âu lo đường dài con lớn lên, khát khao muốn cho con những cơ sở đầu tiên đặng mai này con đỡ cơ cực, tất cả xé lòng mẹ, không cho mẹ bình yên. Con thấu chăng??? Sao con không chịu nhận những gì mẹ chắt chiu mồ hôi nước mắt cho đừng phí hoài, đừng là rơm vữa?????

3.
Gần như mất đi khả năng gom góp chắt chiu những mẩu vụn bình yên làm điểm tựa hồi sinh.
Chỉ còn day dứt, đớn đau vô bờ giữa buông xuôi  vào hiện thực bất lực và sự không đành.
Mỗi ngày đều có những bất lực mới, đớn đau mới.
Tê dại rất nhiều khoảnh khắc mỗi ngày.
Giá đừng ràng níu gì ở đời này nữa, để có thể vỡ đi...

6 nhận xét:

  1. Chị ơi, đừng ràng, đừng níu.
    Ràng níu chỉ là hiện diện chứ không phải hiện hữu.
    Hiện hữu thật sự chính là cùng nhau đi qua mọi thứ với sự tin tưởng, tin tưởng vô điều kiện :)
    Thương!

    Trả lờiXóa
  2. chị ạ, em đang chìm, chìm lắm lắm í, thế mà cuối cùng vẫn phải sáng ăn trưa uống tối ngồi cười.....

    Trả lờiXóa
  3. đâu mà đi, ngồi với cái bát sát tận miệng kìa

    Trả lờiXóa
  4. Chị ơi, sao khắc khoải vậy?

    Trả lờiXóa