Tam giác vàng, tỉ lệ vàng. Chưa nghe ai nói đường tròn vàng. Tự tròn đã luôn có giá trị vàng.
Trong toán học, lý học người ta ghi nhận khả năng tối ưu của "tròn" trong chuyện chứa đựng không gian, diện tích và dung tích...
Khuôn mặt tròn của thiếu nữ cũng được xem là một chuẩn sắc đẹp (sánh ngang mặt trái xoan chả hạn). Cụ Nguyễn Du tả Thuý Vân "Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang" đấy nhé.
Tròn - dường như có sức gợi khám phá rất lớn. Bằng chứng là thế giới đàn ông, phần nhân loại tưởng chừng vững vàng, mạnh mẽ hơn, lại bị cuốn hút đến nơi đến chốn vào "tròn".
Tính sơ đã bao thứ "tròn" khiến họ mê mệt lê lết từ lúc mới lọt lòng mẹ tới khi nào còn máu chảy trong tim, trong mạch máu đầu gối. Câu khi nào cắt đầu gối không còn máu chảy mới thôi là nói về khả năng đam mê vô tận của đàn ông còn gì.
Khi nhỏ, oe oe mạnh hơn lũ con gái nhiều lần chỉ để đòi mẹ lấp miệng bằng gì đó tròn tròn.
Lớn hơn chút, mấy đồ chua loét loe nghĩ chỉ có lũ con gái nó mê được mà rồi cũng cả mớ đàn ông xài còn tài hơn: mận, táo... Đến mức đầy thứ chả liên quan gì tới mận, táo mà họ cũng bóng bẩy gọi chúng là "mận, táo". Mận, táo thật hay là bóng bẩy ví von thì họ cũng còn lâu mới hết thích xời nếu đã trót biết.
Xa xôi hơn, không những đàn ông ham muốn lật đổ chế độ mẫu quyền để thống trị một trái đất tròn mà họ luôn khởi công những dự án to lớn vươn tới các vì sao "nghe nói cũng tròn". Những là chinh phục Mặt Trăng, Sao Hoả, Sao Kim và lăm le moi móc cả Mặt Trời. Bất kỳ đàn ông nào cũng ham đại sự hơn là lặt vặt cơm nước, lau đít cho con, nịnh đầm vợ "cổ". Đại sự chính là mấy vụ tàu vũ trụ phóng thành công hoặc rơi nửa đường chứ gì nữa. Tuy chỉ vài ông có mặt trên những chuyến bay, một số lớn hơn trong các trung tâm nghiên cứu vũ trụ thực sự, nhưng bất kỳ đàn ông nào cũng đều là những phi hành gia thường xuyên trong tưởng tượng hoặc siêu tưởng tượng. Họ lên vũ trụ, lên tiên ngay cả khi trong... toa let. Chuyện thường.
Bóng đá - bằng chứng sống động nhất cho hội chứng "tròn" ở đàn ông. So với những môn thể thao khác, dù chỉ hơi dẹt hơn một chút như bóng bầu dục, thì bóng đá luôn cuốn hút lượng fan đông áp đảo. Chỉ vì bóng đá hình tròn thôi. Thề là thế.
Không nói chuyện bóng đá tròn hơn ... vợ, bạn gái. Không ai dở hơi mà ví von xúc xiểm thế, nhất là khi đàn bà phát ngôn. Nhưng hễ cứ vào mùa bóng đá thì lại chỉ có bóng đá là tròn nhất, cuốn hút nhất. Đàn bà cứ thế ra rìa. Phải thôi. Bóng đá là thể tròn trĩnh tuyệt đối nhường kia. Đàn bà có vài chỗ tròn lẻ tẻ, cũng quyến rũ đấy nhưng ăn thua mịa gì. Chưa kể một số bà không biết có học đòi trái bóng không mà cứ để mình tròn gần ngang ngửa với nó. Bà có đủ tròn để lăn thì cũng không thể đọ được bóng đá.
Thực ra miệng đời nói tròn như lăn chứ chưa thấy bà nào lăn ve ve trên sân cỏ, lại còn lâu lâu nảy tung lên trời và lăn tọt vào lưới đối phương mà lại cuốn hút được đám râu ria đang điên cuồng hóng hớt trái bóng cả. Bà sẽ đạt được sức quyến rũ đó nếu bà tròn gần bằng bóng thôi nhưng cùng lúc cái sự lăn của bà được tới 11 chàng ưu tú tranh giành vật vã, thêm một cơ số nhiều hơn chừng đó ngồi ghế dự bị hằm hằm lao ra tiếp sức. Vài ông bầu, huấn luyện viên tốn cả tấn kẹo cao su mỗi trận để khỏi tự tổn thương sau đó vì đã mất tự trọng đến văng tục không còn giới hạn nào suốt trận. Và không chỉ chừng đó, thêm cả một cộng đồng cấp xã, huyện, tỉnh, quốc gia nín thở hoặc cuồng loạn vì nỗi bấp bênh màu cờ sắc áo. Không tính đám hóng hớt bình luận trên báo đài và vô số fan của bóng đá dĩ nhiên chả nhẽ tỉnh như sáo sậu lúc xem bóng đá trên tivi mà lại gọi là niềm đam mê à.
Dù sao cũng thua bóng đá. May mà mùa bóng đá thường không quá dài. Như cỡ World Cup, Euro cũng chỉ chẵn chện một tháng.
Tuỳ thích thôi, không ai cấm các bà chuyện tỏ ra hoà nhịp, đồng điệu với nửa kia của mình trong vụ mê bóng đá. Đầy bà mê thật, mê hơn chồng mê bóng, mê hơn mê... chồng. Đầy bà thời còn cò ke cưa cẩm cũng tỏ vẻ mê bóng cuồng nhiệt như chàng, fan cùng đội với chàng và mê bóng đá vì đó là bóng đá chứ không phải vì mấy cha cầu thủ đội đó đẹp zai hơn chàng. Dĩ nhiên sau khi đã đóng thuyền xong, ván chả liên quan gì tới bóng đá là thường. Chồng có hầm hè hậm hự vì vợ đã chả biết gì bóng đá, lừa đảo lộ mặt mà còn kẹp chặt không cho đi ra ngoài xem lấy nửa hiệp bao giờ thì cũng kệ. Đời có những lúc không chết vì bệnh, chỉ chết vì... ngơ. Nhỡ đi đàn đúm xem, có con nào nó cũng giỏi mưu ngày xưa thì hỏng bét à.
Chuyện tích trữ mì tôm, nấu cháo nửa đêm, bia bọt đầy tủ là bèo. Cái đó nhiệt thành mà ủng hộ cũng tốt, chỉ cần giả vờ tốt với chồng cũng làm được ngon. Chuyện hầu chồng "hiệp phụ" tranh thủ giữa hai hiệp chính cũng không có gì quá hiếm.
Dù làm gì hay chả làm gì. Dù ghen với đỉnh cao của hội chứng tròn ấy hay không thì cũng kệ các ông ấy qua mùa bóng đá. Mùa này mình làm gì tuỳ mình. Mọi ghen tuông, ngờ vực của họ đối với mình đều được nới lỏng vì mình không tròn bằng bóng. Mình biết còn đầy những người đàn ông hay ho nữa... Dĩ nhiên trên đời này thiếu gì ông coi bóng đá chả bao giờ tròn đầy nồng say và ngọt ngào bằng đàn bà.
Rất dễ nhận ra họ. Vào giờ đang truyền hình bóng đá từ tận Phi, Mỹ, Âu nảo nao những bố bị hội chứng "tròn" oánh gục sẽ không gọi điện cho ta, không rủ ta đi cafe... Những bố còn lại là những người tỉnh táo và rất có lập trường. Họ không phải loại đàn ông bạ trận nào cũng bênh một đội - đồ bảo thủ. Họ cũng không có thói đội nào thắng cũng được - đồ ba phải. Họ càng không bao giờ quái gở như một lũ đàn ông khác lông nhông chạy qua chạy lại giành một thứ tròn tròn bằng nhựa, cao su, rồi cười, khóc như điên vì nó. Họ là những người đàn ông chân chính, cũng như - cũng vì trên đời có những người đàn bà chân chính chúng ta.
Đàn ông là khái niệm đặt trong cặp đối xứng tuyệt vời với đàn bà chứ có phải với bóng đá đâu!!! Không nên nói toẹt ra rằng bóng đá là một thứ ma tuý vì động chạm lắm, nhất là trong mùa bóng đá. Đàn ông của nhà ta, nhà hàng xóm nếu thuộc vào hàng ngũ fan, thậm chí fan cuồng của bóng đá thì là số phận của các bà vớ phải họ thôi. Hiếm có ai mê bóng đá từ trong... trứng. Khi ấy nếu họ đã mang sẵn gien hội chứng "tròn" thì họ còn bận mê ngay trứng và bụng bầu của mẹ. Ra đời rồi mới là lúc hội chứng "tròn" bắn thẳng vào tim, não họ những mũi tên ngọt lịm, chen chỗ với tên của thần Tình Yêu. Lúc ấy cặp phạm trù đàn ông với đàn bà xem ra nó loạn xạ chứ chả còn cân đối ngọt ngào nữa.
Thôi, kệ nó bóng đá. Đến tận lúc này, dù bóng đá tranh giành, có thể làm họ tưng tưng tưng đến mức cai tạm được cả... blog thì vĩnh viễn cũng chỉ là giai đoạn sổng chuồng ngắn ngủi.
Biết làm sao! Khổ thân họ! Chúng ta cứ nghĩ bóng đá là ngon lắm họ mới nghiện ngập nhưng có thứ họ nghiện như thuốc lá thuốc lào, bia, rượu lúc mình nếm thử lại đắng ngoét cơ đấy. Có khi chỉ vì là đàn ông mà phải giả vờ đua theo bè lũ, khoe mình cũng say bóng đá hơn say vợ. Thế là phải dán mặt vào màn hình lao động khổ sai để cập nhật ít thông tin rồi còn buôn bán làm hàng. Chuyện sa đà nghiện ngập là dễ thông cảm. Bật mí nhé, cũng vì quán tính kiểu đó, họ phải nói phét hoặc nói thật tưng bừng hơn nhiều về niềm say mê, chinh phục, cướp đoạt và dâng hiến cho đàn bà đấy ạ. Thử không làm thế xem, chả nhẽ một ông đàn ông chỉ biết bóng đá, chả hiểu đàn bà là giống gì thì sẽ ra sao...
Thôi, bóng với bánh. Dù tròn hơn nhưng chắc gì ngọt ngào hơn đàn bà. Kệ đàn ông với hội chứng "tròn" của họ. Tranh thủ viết entry giữa hai trận, giờ nhà Chuồn phải vào canh chừng kẻo mấy gã nhà này la hét hoặc vung tay sập nhà.
Mong rằng mình không bao giờ bị hội chứng "tròn" lôi cuốn sa ngã như blog. Nhà mình, ông phụ huynh của lũ trẻ chỉ mê thêm bóng đá, còn đỡ hơn nhà nào chồng vừa say sưa bóng đá, vừa chết đi sống lại vì blog. Chẹp!
ơ, blog điên nuốt hết comt của em :-((
Trả lờiXóaEm có ông sếp nghiện cả hai, nhưng ổng khò khò sớm lắm, khi nào nghe tiếng hét vào vào thì ổng nhỏm dậy la hét om sòm, sau lại khò khò tiếp. Sáng ta vào FB chém gió như đúng rồi :-P :-))
chị chuồn bị hâm. lúc đầu đọc em tưởng viêt báo kiếm xèng, sau lại thấy chửi bậy, akak.
Trả lờiXóaNói chung là bà nào muốn cạnh tranh với bóng thì chỉ có cách là ráng sao để cũng thật tròn :)
Trả lờiXóaThôi ráng làm "Hiệp phụ" cho ngon vào thì cười tí toét ấy mà.
Trả lờiXóaun caloroso saluto...ciao
Trả lờiXóa