Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

THẰNG CHÂN RƯỠI


1.
Tên lóng thế thôi chứ tên thực thì nó có đầy ra. Hai tên hẳn hoi. Đẹp mỹ miều yêu kiều hẳn hòi. Phúc và Đức. Chả rõ tên nào là tên khai sinh. Gọi ào, tên nào nó chả nhận, trừ cái tên chân rưỡi.

Vì hai chân nó dài bằng nhau, thẳng tinh tươm, dài ngoằng. Hơn nữa, đấy là tên lóng thời trẻ con mất dậy réo đặc điểm tàn tật của bố mẹ nhau ra mà xỉa. Bố nó chân chấm chân phẩy. Đầu tiên chỉ gọi nó là Đức Ch., tên ghép phổ thông như của tất cả mọi oắt con thời ấy theo cấu trúc "tên riêng + tên phụ huynh". Gọi thế đã là uất vì với lũ nhóc choai choai cấp 1 cấp 2 mà bị đứa nào réo tên bố mẹ ra đích thực là một sự sỉ nhục như sỉ nhục quốc thể chứ chả bỡn. Mẩu ghép chân rưỡi  là do tụi con gái trong xóm, cùng lớp vì hay bị nó trêu chòng xỉ ra, gọi sau lưng cho bõ tức.

Dần dần, cả lớp biết và sểnh ra là réo, có lý do và không có lý do, quan trọng zề. Thích thì luyện giọng cho chiến thôi. Lần nào nó cũng khùng, mặt mũi trắng trẻo dậy lên màu đỏ bao hương, chửi trả bậy hơn Trương Phi chửi thù. Càng tốt. Thằng chân rưỡi càng chửi thì giọng lũ kia càng réo rắt như sáo diều trúng gió... độc.

2.
Con nọ đang cong mồm réo chửi thằng chân rưỡi thì ông chấm phẩy lù lù xuất hiện sau lưng. Kịp chạy biến nhưng không kịp thoát đòn của mẹ vì ông chấm phẩy ngộ ra ý nghĩa cái tên lóng của giai cỏ nhà mình thì tất nhiên phải mách rồi.

Ông chấm phẩy mê đề. Sáng nào ra đường cũng túm đứa nhóc đầu tiên ông gặp hỏi đêm qua mày mơ thấy gì. Cứ giấc mơ ấy luận ra ông cạo số. Chắc ông tin trẻ con trong sáng thì mơ cũng linh hơn. Một hôm con nọ không kịp chuồn khỏi bàn tay hộ pháp túm áo của ông, đành khai đêm qua mơ thấy con chó nhà bà Tư. Ông trúng đề quả ấy hay sao mà ba hôm tiếp theo cứ rình ở gần cổng, nó lú ra là tóm dính. Nhớ thù, nó khai hôm thì rắn, hôm thì ngỗng, hôm thì bò. Kệ xác ông. Sang ngày  thứ tư, thấy thằng chân rưỡi đến lớp bảo mày khai mơ thế đ. nào mà ông già tao thua đề cạn ví. Há há.

Lạ là thằng chân rưỡi chỉ nói nhỏ nhẹ, pha tí trách móc chứ không văng tục léo rắt tè le như thường lệ.

Xem như xong hận, con nọ còn lo phi vụ khác. Oắt con trường dở phố dở ấp thiếu gì chuyện bận bịu ngoài sách vở, ngoài tầm mắt bố mẹ.   

3.
Mạnh đứa nào đứa ấy nhớn. Chả rõ thằng chân rưỡi học hành đến đốt nào. Chỉ biết rốt cuộc hai anh em nhà nó mắc tội bố có tí của ăn của để nên bị hai con ranh hàng xóm sát vách lập mưu bắt rể. Mỗi lần tình cờ con nọ vác con về thăm nhà ngoại, hễ gặp thằng  chân rưỡi, bị nó chòng mấy câu tội lấy chồng khu khác, lại dẩu mỏ kháy đểu đêk chấp anh em nhà mày ăn quẩn, không bò được ra khỏi lũy tre làng.

Có lần thằng chân rưỡi lao từ quán nước đầu ngõ ra chọc phá như thằng say dở. Bạn với chả bè, phì cười.

- Chồng mày nó để mày gầy teo bủng beo thế này á. Về bảo nó nuôi cẩn thận không là tao đập vỡ mẹt đấy.

- Mày về bóp con vợ mày lại cho thon đi, eo bánh mì thì oai lắm đấy!!!

- Mày ngu quá, hồi xưa mà lấy tao thì làm đêk gì có chuyện teo tóp thế này. Mày chê tao học dốt. Giờ tao cũng học xong rồi nhá.

- Há há. Teo kệ mẹ tao, mày đừng nhìn và đừng sờ là được. Sờ xương sứt tay đấy.

Cứ tếu táo, lếu láo thế. Dần dà tụi lớp trường làng bỏ xóm đi lấy chồng lấy vợ tứ tán lại mò về tụ nhóm, họp lớp. Xoắn xuýt quý hóa, chửi bới, léo rắt. 

4.
Tinh mơ, đầu giờ làm, điện thoại réo. Con vợ thằng trưởng hội, đôi cùng lớp lấy nhau, thì thào thẽ thọt như buôn bạc giả:

- Này, cực bất ngờ nhá. Lão Te nhà tao còn ngã ngửa ra cơ.

- Gì? Vụ gì? Đứa nào ném mắm tôm vào nhà mày trả thù tình à? 

- Không. Nó không thù tao. Nó thù mày.

- Đứa nào?

- Thằng chân rưỡi.

Tao làm gì mà thù. Tao không thù nó thì thôi.

- Thật. Đêm qua nó sang nhà tao uống với Te. Say bí tỉ, tự dưng khai ra, bảo hối hận nhất là ngày xưa kém tự tin, không dám tỉnh tò với mày.

Con nọ nghe đến đây  suýt rớt điện thoại. May còn kịp nhớ máy mới, đắt tiền, túm chặt. Ú ớ đáp lại.

- Làm đêk gì có chuyện. Nó say nó bịa.

- Thật. Nó bảo mang nợ mày từ vụ ông già mách làm mày bị đòn đau quá. Nó ân hận rồi xót mày. Thế là cứ thương mãi nhưng không dám nói vì mày đi học hết cái nọ cái kia, nó ngại mày chê, nó câm.

Chết điếng sơ sơ. Tỉnh ngay. Bạn với chả bè. Hèn gì đi họp lớp nó cứ lép ba lép bép ghẹo, gọi em ơi em hời cho con nọ chửi lại. Tưởng chỉ là thói bạn cũ gặp lại hay láo nháo nhận xằng tình bọ xít cho có vẻ.

- Già hết cả rồi mới nói. Hâm bỏ mẹ. 

- Thì kệ nó. Tao kể cho mày biết mà cẩn thận thôi.

Chả có gì mà cẩn với thận. Biết thế. 

Đôi lúc rảnh rỗi chợt nhớ ra chuyện thằng chân rưỡi mang nợ mấy chục năm rất ngốc, con nọ lơ mơ láng máng làng màng mênh mang nghĩ lại mấy vụ bị tụi khác bắt nạt mà nó xông ra bênh. Cứ tưởng cùng xóm thì bênh, về oánh nhau nội bộ phòi ruột là chuyện khác. Lần đang bị mấy đứa ở lớp lừa đổi vở đen lấy vở trắng thì thằng chân rưỡi quát tụi kia đừng có mà xỏ lá. 

Ôi dào. Ranh con, bọ xít. Tóc xanh qua rồi, tóc bạc xem ra lại ngố hơn. Im được thì im cho khỏe. Láng lơ mây trời gì cho hỏng ký ức thiên thần.

5.
Mỗi năm một lần tụ lớp, thêm vài lần cưới con đứa nọ, đám ma bố mẹ đứa kia. Thêm vài lần con nọ tụt tạt trốn việc về ngồi chầu hẫu ở hàng nước trà đá của vợ chồng nhóm trưởng. Câm đờ môi mép, chả biết vì trốn sự đời mỏi mệt hay muốn ngồi im giả vờ đang còn ngốc xít, khờ dại tuổi trời như ngày xửa ngày xưa.

Thằng chân rưỡi lao xe máy đi đâu về qua mà thấy là rẽ ngay vào  rít thuốc lào, tợp trà nóng. Hết buôn chuyện con cái, sự đời, sự giời lại xoay ra chọc ngoáy bụp chọt nhau. Rồi đi. 

Chả đợi chả chờ gì. Chả quên chả nhớ. Tất bật bỏ mợ, cơm áo gạo tiền mới không là giấc mơ. Mà những giấc mơ thì chả ai biết hư thực ra sao. Lúc thì mơ bắt đầu từ ẩn ức, lúc lại do hoang tưởng mà thành. Tóc đã thừa nhạt màu để không bị sương khói xa xưa che mờ nếp hằn dâu bể, không mắc vào tầm phào thuốc lào.

Thằng chân rưỡi biết thừa cả lũ vẫn lưu danh số điện thoại của nó là Chân rưỡi. Giờ có réo chửi lúc họp lớp vì bị nó trêu già thì nó cũng chỉ cười xòa  giơ nắm đấm dứ. 

Mỗi tội từ hôm con vợ thằng trưởng nhóm rỉ tai, con nọ đến họp lớp cấm có dám ngồi cạnh thằng  chân rưỡi. Ngại. Ngại cũng vô lý mà ngồi cạnh thì lại sợ vợ chồng con kia ăn mất ngon vì liên tưởng. Hớ hớ.

Hình như lúc con nọ bị đòn, thoáng thấy bóng thằng chân rưỡi nép cạnh cổng. Chắc là để chứng kiến con nọ chịu tội cho bõ hờn. Ai dè nó mắc nợ phản đòn thật a? Khổ, ai báo oán đâu mà khổ. Bọ xít, tưởng là chuyện ranh con mà hơi hám âm ỉ. Lỡ lan ra rồi, mũi dính mùi rồi thì tỉnh táo cũng mơ hồ vướng vít. Bố sư.

4 nhận xét:

  1. Ai bảo bọ xít là hôi nào, đêk phải nhé, thơm mãi mấy chục năm !

    Trả lờiXóa
  2. sau 30 năm, nàng còn bị cái ông chân rưỡi, đầy nếp nhăn làm cho xúc động thì đừng trách người ta bị "tiểu nữ thần" hút hồn ...khe khe khe...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói chung cứ phải tẩn một trận thì trắng đen mới rõ :))

      Xóa