Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

LÊ HOÀNG DẰN MẶT QUÝ BÀ NGHIỆN GỘI ĐẦU

P/S: Tớ đêk thích những gã mồm quá trơn lởn, lưỡi quá dài, quá dẻo cỡ Lê Hoàng và trên một tí, dưới một tí.


Gã điêu, gã chém gió đến mức lạnh lùng như tiền còn phải về đè cho chít mịa gã đi. Gã đàn ông như thế, ờ, tài lẻ có thừa, tài chính cũng có thể có nhưng đảm bảo phần nữ tính lắm khi qua mặt phần nam tính :)) 



Chua ngoa đến độ chữ nào gã nhả ra cũng đồng nghĩa với Dấm, Khế, Chanh. Đàn ông có thể nấu ăn ngon hơn đàn bà là thường tình nhưng đàn ông điêu hơn đàn bà thì ai bảo thường nhiên là họ... điên.



Con chữ Lê Hoàng tung tẩy một điệu váy hớt vạt, áo sạt cổ, tưng tưng tưng một khúc hè phố, trà đá, ve chai, khoai luộc, mắm ốc. Đời đơn giản như đan rổ. Kể ra cũng đã.


Hôm nay gã điểm chỉ một góc đàn bà lê la rõ là la lê. Hơi nghi, không vào sao biết, không đàn bà tính sao biết. 

Đấy, báu gì một gã len lỏi quá sâu vào ngõ đàn bà :)) Đám đàn ông khôn hồn đừng than thở, tơ tưởng chuyện phanh phui đời các mợ. Thứ nhất là không qua được mặt Lê Hoàng, kẻ đã từng chiến thắng từ bẩm sinh trong cuộc đua một thắng mấy trăm triệu (nghe đồn thế) tại đấu trường ở rất sâu trong bụng dạ đờn bà. Thứ hai là lưỡi không thể vẹo bằng, nước bọt không thể chua bằng và răng không thể nhọn bằng gã. Mà không được như gã thì biết cho lắm rồi ôm một khối để... đàn bà hóa dần thì còn ai cần các ông nữa. Đàn bà xịn không bao giờ cần đàn ông thua vía mình kiểu dở dở ương ương. Nên là chính vía đàn ông xịn, đừng 8, hãy 7.

Ha ha. Nhưng đọc thì phê. Đọc thôi nhá :))

--------

Lê Hoàng dằn mặt những quý bà 'nghiện' gội đầu

Chỉ những kẻ ngớ ngẩn mới tưởng tiệm gội đầu là chỗ thư giãn. Thực ra đó là sàn đấu, là bãi chiến trường. A, cách ta ba ghế là con mụ nào mới tới kia? Nó mang túi xách gì? LV à?

Nếu muốn tìm một gã đàn ông, bạn chỉ cần ra ba địa điểm: công ty, nhà bạn gái và quán rượu. Nếu muốn tìm đàn bà, bạn chỉ cần đến hai nơi: chợ và tiệm gội đầu.

Chả có tư liệu nào thống kê nổi phụ nữ dành bao nhiêu thời gian để gội đầu. Nhưng nhiều nhà khoa học tin chắc, nếu ít gội đi, nhiều cô gái đã đủ thời gian để lấy bằng tiến sĩ.

Đã xa lắm rồi cái thời trong tranh lụa của họa sĩ Nguyễn Phan Chánh, khi một cô gái quê bưng ra sân chậu nước bồ kết, thả mái tóc và gội đầu một mình, chung quanh chỉ có gà vịt, hoặc chó mèo.

Những cô gái hiện đại ngày nay loại tầm tầm thì đỗ xịch xe tay ga trước cửa, loại sang thì nhảy ra từ taxi, còn loại cực sang thì bước xuống từ xe Mẹc của mình hoặc của bồ, khoan thai đi vào tiệm gội đầu.

Nhìn dáng đi có thể biết ngay đẳng cấp. Phụ nữ trung bình làm theo hướng dẫn của thợ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và thì thầm đưa ra yêu cầu. Phụ nữ quyền quý đi thẳng tới ghế quen, hất mái tóc ra đằng sau, oai vệ ngồi xuống.

Nguyên tắc của những tiệm sang là chính chủ nhân cắt hay gội thì giá khác, còn nếu thợ làm thì giá khác. Với hàng sộp, chả cần nói, vừa ngự xuống, chủ tiệm (phần lớn là đàn ông) đã như từ dưới đất chui lên, đứng cạnh khách, miệng cười cười, tay vuốt tóc cô hoặc bà nhè nhẹ.

Một nguyên tắc bất di bất dịch là tiệm làm đầu loại cao cấp của quý bà phải do các quý ông làm chủ. Những quý ông như thế không bao giờ được quá già, không bao giờ được quá trẻ, đầu tóc mặt mũi phải lịch lãm và sự nghiệp phải thành đạt. Người ta đến tiệm răng để nhổ răng, đến tòa án để nghe tuyên án, đến cảnh sát để khai mất trộm, nhưng chỉ đứa nào vớ vẩn mới đến tiệm gội đầu để gội đầu.

Bởi chủ nhân của những cái đầu thường gội ở tiệm đâu có bao giờ đội thúng bán xôi, đâu có khi nào gánh đất, chả bao giờ đứng đường đẩy hàng rong. Toàn những việc khiến đầu tóc phủ bụi.

Trong khi đầu các quý bà tới tiệm hầu như chỉ ngồi trong phòng máy lạnh, xức dầu thơm và kẹp tóc bằng kẹp khảm vàng thì về bản chất, ba năm cũng không dơ. Không dơ nhưng ngày nào cũng tới vì những lý do sau: 

1. Không tới thì không biết làm gì.

2. Không tới thì có chỗ nào để khoe mình sang mình giàu. 

3. Không tới thì làm sao biết hôm nay đứa nào không tới.

Cho nên gọi tiệm gội đầu là câu lạc bộ quý bà cũng chẳng sai. Chỉ khác một điều, những câu lạc bộ này ai cũng làm chủ tịch, không ai chịu nhường vị trí đó cho ai.

Một quý cô chân chính khi ngồi xuống ghế lập tức phải ngả đầu ra để chủ tiệm hỏi ý kiến xem có sửa gì không. Nhiều lúc chỉ tỉa một chút thôi, hay thay đổi kiểu chải, thay đổi độ dài ngắn cũng là đề tài thảo luận sôi nổi.

Trong khi mái tóc đang được cân nhắc thì bàn chân và bàn tay được thợ quen tự động săm soi, đưa ra ý kiến nên làm móng hay nên thay đổi màu sơn. Tuy nhiên, tất cả những công việc tất bật như thế chỉ nằm trong phần kỹ thuật, là thủ tục nhập phòng.

Cô gái cao quý sau khi ngả người, sau khi ban phát xong các chỉ thị bèn kín đáo liếc nhìn bên phải hay bên trái, đằng trước hay đằng sau. Chỉ có những kẻ ngớ ngẩn mới tưởng rằng tiệm gội đầu là chỗ thư giãn. Thực ra đó là một sàn đấu, một bãi chiến trường.

A, cách ta ba ghế là con mụ nào mới tới kia? Nó mang túi xách gì? LV à? Nhìn cái mặt nó chắc không mua nổi rồi, chắc lại lão bồ già nào mới cúng thôi. Nom nó lòe loẹt, nhà quê thấy rõ. A, còn đằng sau mình là mẹ nào thế? Già như vậy sao còn bày đặt nối tóc xù. Hình như con mẹ này trước là bồ lão Tư, nghe đồn vừa bị vợ lão túm áo cảnh cáo ở tiệm phở, bây giờ cứ vênh vênh làm như quý phái. Kinh! Còn em kia mới bước vào, ca sĩ gì mà hát như giấm chua, tay chân còn dính phèn hôm nay đã bày đặt vô đây? Chỗ này bây giờ lung tung quá, chả còn thứ tự gì cả.

Đang suy nghĩ, đang lườm nguýt thì điện thoại kêu. Nhẹ nhàng cầm lên: “Chị Ba hả? Em bận lắm, đang làm tóc. Tối nay lại phải đi tiệc nữa, mệt ghê! Dạ, em vừa ở Paris về, bên Anh lạnh quá… À, chị nhắc em mới nhớ, để em phôn cho thư ký chuyển tiền cho chị, năm tỷ đủ chưa? Dạo này làm ăn khó thực. Chị rảnh chạy ra đây, hay em bảo xe qua đón? Thôi, ok!”. Đóng máy, nhìn chung quanh một cách hả hê. Hôm nay mới "trưng" sơ sơ thế.

Tất cả những phụ nữ vào tiệm gội đầu sau một tiếng đã đi ra chắc chắn là dân chưa thành đạt. Phải ít nhất ba tiếng trở lên mới có số má. Đến tiệm nào, chọn thợ nào, ngồi ghế nào, ngồi bao lâu đều không hề vô tình mà tính toán kỹ.

Cái răng, cái tóc là góc con người. Răng thì chưa ai thấy, chứ tóc thì lúc nào chả xổ ra. Răng có thể không mang lý lịch chứ nhìn tóc là biết ngay tuổi nào, gu thẩm mỹ nào và giá tiền nào, phải hết sức cẩn thận.

Đàn ông tự đắc vào bàn kêu chai rượu XO ba triệu đồng nhiều khi mặt cứ vác lên. Trong khi đàn bà sành điệu chỉ nối tóc sơ sơ và hấp dầu cũng năm bảy triệu coi nhẹ như lông hồng, cho thấy các ông “cò con” và tội nghiệp ra sao.

Tiệm gội đầu thực sự là nơi các bà các cô so cao thấp sang hèn, là nơi thơm phức nhưng đầy kịch tính.

7 nhận xét:

  1. Híc! Ảnh viết thế có đúng không hả An Thảo ơi :))

    Trả lờiXóa
  2. Lão này đúng là chua ngoa có số có má khiếp luôn!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Điêu có đẳng, chân cẳng có số. Đã đại gia còn chân dài :))

      Xóa
  3. Trời, em hiểu tại sao em ít khi đi gội đầu ròi :-P

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Công nhận đi gội đầu thì được cái đấm bóp đầu óc đỡ nặng nhưng ở đó là ổ buôn kinh hoàng, dù bình dân hay cao cấp.

      Xóa
    2. Phan tich cua nguoi khac phai.

      Xóa