Trần gian vốn không chật, rộng
Mà đôi khi lạnh căm căm
Ngay giữa chốn đông len lấn
Những chữ "tôi" nở lồng phồng
Trần gian vốn không ngột ngạt
Mà đôi khi nực giữa lòng
Chỉ bởi thở mà ồn thế
Lấn len những giọng vống vồng
Ôi có đôi khi lặng lẽ
Chả biết phải trái sao đành
Mà thôi trập trùng dâu bể
Giữa vừa đủ đã mong manh
Trần gian lúc soi mình lại
Chữ Tôi nhẹ tựa tơ hồng
Lặn trong thầm thì tri kỷ
Nghiêng lòng trao một nét Tâm
Ghé thăm Blog cô An Thảo, nhiều bài thơ hay quá, chúc cô luôn nhiều sức khỏe và bình an nhé
Trả lờiXóa