Giọt ngọc lắng rồi nhưng chưa cam lặng câm
Nên sáng nọ trổ cúc hoa Bách Nhật
Nhoi nhói sắc một triền mây mỏng mảnh
Mấy trăm mùa vẫn lặng tính trăm hôm
Nên sáng nọ trổ cúc hoa Bách Nhật
Nhoi nhói sắc một triền mây mỏng mảnh
Mấy trăm mùa vẫn lặng tính trăm hôm
Không cam lòng buông đốm lửa than
Thế là cháy những sớm mai Bách Nhật
Lửa hồng sậm về miền tím biếc
Không tím thành nên cứ sậm không nguôi
Thế là cháy những sớm mai Bách Nhật
Lửa hồng sậm về miền tím biếc
Không tím thành nên cứ sậm không nguôi
Biết bao giờ lẻ được một hoa ơi
Để bước được sang một trăm ngày mới
Để lắng được mình, than thôi dâng khói
Mí khỏi cay sóng mắt lại dịu êm
Để bước được sang một trăm ngày mới
Để lắng được mình, than thôi dâng khói
Mí khỏi cay sóng mắt lại dịu êm
Có một loài hoa Bách Nhật hỡi em
Cứ đồng cảm và âm thầm bên cạnh
Cứ mộc mạc biến mình thành mùa ấy
Đếm một trăm rồi lại đếm một trăm
.
Cứ đồng cảm và âm thầm bên cạnh
Cứ mộc mạc biến mình thành mùa ấy
Đếm một trăm rồi lại đếm một trăm
.
Cúc Bách Nhật
Cái tên gợi những điều chạm vào cõi tâm thẳm sâu, vào một điểm chỉ gồm những tôn thờ, riêng tư, thắm như sắc hoa, không thay đổi. Không gắn với cái tên, hình bóng hay dư âm nào nhưng là tiếng ngân của những êm ấm, ngọt lành ở lại.
Dường như điểm ấy là một thứ niềm tin không thể xâm phạm, giản dị nhưng sắc nét như dáng cánh hoa.
Thô ráp khi chạm vào nhưng chắc tín và bình yên như thể cuộc đời này rất chi dễ sống, chả có chi phải ngại ngần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét