1.
Lục kho có tí việc, đụng vào một bài viết "rực rỡ hoa nở" hồi Zà hú mém tiêu. Chợt giật mình nhìn lại bước chân qua.
Bắt đầu từ sa chân tới lên gân rồi thấy chơi blog, viết lách, ọp ẹp xuyên Việt, xuyên lục địa... cũng là quá đỗi bình thường. Nhưng khác thường là mình đã bớt tự kỷ trong xó nội tâm rất nhiều, tức là hãm quá trình lẩm cẩm lại ở mức đáng kể (theo cách nghe ngóng phản hồi từ những người... không chơi blog hay FB).
Bắt đầu từ rất giống thiên hạ người ta, lê la còm quèo chọc nhau kều được vô số còm đáp giả và một cơ số... tai họa. Tiếp nữa thú nhận mình không đủ năng lực còm quèo thật tử tế vì lưỡi hóa ra cứ xiên xiên là là. Riết giờ chuyển về bày cỗ đều đặn mời bà con qua FB mình chơi hàng ngày và hầu như không còn lặn lội hỏi thăm lễ tết. Tự kỷ lên một chu kỳ mới. Hê hê. Vì một ít lý do và rất nhiều lý trấu. Nhưng quan trọng nhất, thấy cuộc sống cân bằng hơn nhiều. Không còn cảm giác cứ phải lên mạng mới ắp-đết bạn bè dù FB là kênh liên lạc tiện lợi. Khi cần sẽ điện thoại luôn. Khi cần sẽ ra đường gặp luôn. Khi cần sẽ ... tiến tới viết thư tay như ngày xưa thân ái. Bạn giờ cần gì cũng cứ gọi phắt chứ nhắn FB chả chắc Chuồn nó giở ra kịp. Vui nhè nhẹ và gió đưa khe khẽ.
Dần dần những người còn lui tới còm quèo, like, chọc là những bạn thật bạn, mà nếu các bạn có bớt còm, like, rờ mó FB mình thì mình cũng cứ thấy chả vì thế mà xa hơn. Ra ngoài gặp ngon ơ mà. Nói chung thoát được nhịp giao tiếp nhanh như lốc của mạng. Nhè nhẹ và khe khẽ hơn hẳn. Không hề nghĩ đến cai hay dày vò vì nghiện ngập nữa. Hê hê.
2.
Những tông màu cuộc sống nét và nhòe, rực rỡ và trầm lặng, xao động cuốn như thác lũ hay gợn sóng lăn tăn mặt giếng thơi... có lối thoát mới qua đường nhả chữ.
Tự dưng tậu được kỹ năng tự biên tập bản thân, tự cân bằng bước chân trên ranh giới hợp lý mà chân thực với chính mình khi tái hiện cuộc sống qua con chữ. Rồi theo đà ấy mà bớt đi những khờ khạo, vô tâm, những bộc tuệch dễ gây hối hận ở ngoài đời. Lại cương quyết và rõ ràng hơn khi lựa chọn và rũ bỏ những tinh khiết và thừa thãi cả trong lòng mình lẫn cuộc sống.
Và dù vẫn chả giỏi giang gì hơn trong chiêm ngưỡng nghệ thuật hình ảnh thì lại thấy khá thêm chút về lựa chọn tông màu ảnh minh họa cho những gì mình viết. Lắm lúc còn thấy rõ hôm nay mình đang tâm trạng màu gì, một ngày trôi qua có thể xếp vào gam sáng, trầm ra sao. Và thấy mình ngày càng không còn đồng cảm lắm với những màu sáng rỡ, biết mình đang nhừ dần trong nồi ninh mưa nắng.
3.
Kinh. Kinh là miệng lưỡi chém gió đương nhiên lên đẳng như đại đa số bà con hành kungfu 888, dù mình chỉ là tép riu so với mênh mông thiên hạ ngày ngày tung hứng trong trang home, trang FBKN.
Rồi sướng lê tê phê thoát được nạn viết được mà không biết giật tựa đề mấy chục năm tự kỷ. Luyện được trò giở từ điển hoặc tự nom mây ngửi gió nhặt lấy một từ khóa để thả rông tư duy, chém ra đám chữ rồng rắn cắn xé nhau như... con hoang.
Túm lại ớ, giật mình nhìn lại lịch sử hành tẩu giang hồ qua vài đời trang mạng, màu mè và miệng lưỡi thấy mình vẫn là "giang hồ vặt, nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà". May, chưa mất gốc. Vẫn còn thấy chân đi trên đất, chưa bốc bay tan mất như cánh Chuồn ám quẻ ava.
P/S - nhìn lại tít bài lại tự giật mình le lưỡi vì độ chém gió. Ha ha
Hì hì, mình thì thấy rất vui vui là....
Trả lờiXóa:) lâu r ko đc đọc chị viết lách; toàn nửa đêm thế này :)
Trả lờiXóahe he, định vào rồi ra nhưng thấy khổ chủ đã có nhời bên trên nên để lại một ý tứ như vầy: Tớ thích bài này!
Trả lờiXóaCám ơn cả nhà và nhất là bạn Dã Thảo :)
Trả lờiXóa