Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

KHÔNG CẦN NGÓNG ĐỢI


Và không cần nóng vội. Cũng không cần luôn cả sốt ruột. Đương nhiên chả cần phải cò cổ, nín hơi hòng tới cái đích nào đó kiểu như cai blog hoặc những việc gì đó không thiếu là chết. Mà chết theo nghĩa đen ấy nhá. 

Việc nọ sẽ nối việc kia kéo ta đi. Trôi đi như nước sông sẽ còn trôi cho tới khi nào cạn dòng. Rì rào nhè nhẹ hoặc cuồn cuộn... cuộn cuồn. Chả cần cố đâu. Đời như... game online. Chơi là không có pause, chơi là không có over rồi lại restart. Mà game thì có quy luật, phát hiện từ từ, nương theo mà đi chứ cưỡng thì chỉ có mau kết. Có điều game đời không phải thứ chán thì chuyển phắt qua game khác hoặc tự tử cái rụp mà được. Và mình thấy cứ mỗi đoạn thời gian qua, hiểu ra thêm một ít quy luật đời trôi, vừa thú vị, vừa ngậm ngùi, vừa nhẹ nhõm hơn, vừa đắng đót hơn. Lựa sóng mà trôi. Hiểu sóng mà trôi. Và đời sông nào cũng có sóng. Đã thiếu gì ghềnh thác mà còn phải gây phản lực để thêm sóng dựng đảo chao. Mềm cả người đi trong những miền ấy, rồi thấy mình chưa tan nát, không nát tan. Mình còn ...

Mình còn vì đời là thế. Bao giờ chả thế, chả cần phải bất bình, phải phản ứng chổng ngược chi cho mỏi mê. Mà đã là bản chất thế thì họa tới họa đi được cũng đã là rất tốt. Thấy nhẹ nhàng hơn nhiều lắm ấy. Có gì đâu ở cõi này... Cái to rồi cũng sẽ nhỏ đi mà. 

Cái tính hay quên cũng giúp mình rất nhiều. Quên tùm lum, tè le. Quên hết nếu có thứ khác ập tới đòi mình phải trôi qua. Mà hay quên quá. Đi chợ mua chịu thông báo luôn là nếu không đòi thì mình không nhớ đâu mà trả. Ai nhờ việc gì thì dặn nhớ nhắc kẻo tớ hứa lèo. Mua bán thì không nhớ nổi giá mà so đo. Yêu đương thì kết thúc là quên béng, nhớ toàn lặt vặt buồn cười. May chưa lẫn với tên chồng. Lắm lúc thấy mình bạc như con bọ ngựa cái. Nhưng quên cũng rất dễ chịu. Nhớ làm gì cho lắm. Ai bực, ai cáu, ai giận, ai bỏ mình đi vì thế cũng đành thôi, vì ta quá hay quên...

Chả cần ngóng đợi để quên đi cái này, cái kia, người kia, người nọ. Bỗng dưng nhòa nhạt...

Chả cần cố để đợi chờ buồn trôi... Thì nó sẽ trôi rồi có phiên bản nào đó của nó thay nó ập vào mình. Sao đâu. Thiếu gì lơ lửng giữa trần gian đợi sẵn đâu đó để trì xuống vai ta.

Chả cần gắng cai blog. Khi tràn sẽ tự hết sạch những khắc khoải mấp mé bờ cai - không cai. Hà hà. Đấy, dạo này có thấy thèm thuồng blogging đâu. Nhớ lại những lê lết ham chơi năm kỉa năm kìa mà phì cười. Ôi, sống đời hóa ra nghiện tới ngập rồi cũng có ngày dửng dưng. 

Hôm nay chợt mon mót chơi blog. Hí hoáy mở máy. Định viết, thả hết những trầm lắng cuộn cuồn cháy lòng ra. Rốt cuộc lại chém gió thế này. Đấy, chờ, đợi, ngóng cũng chả tới đâu. Việc gì muốn nó sẽ tự tới với ta. Cứ mềm mại đi mà trôi ta ơi, tình ơi, đời ơi... 

10 nhận xét:

  1. viết ra mà nhẹ nhõm, tỉnh cả suy nghĩ thích chị nhỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thích lắm cậu ạ. Liệu pháp này chị rất tận dụng :)

      Xóa
  2. Sao em giống chị thế, cái gì cũng quên. Bây giờ hiểu thêm là việc gì muốn nó sẽ tự đến, chỉ cố gắng giải quyết tốt nhất những việc đang diễn ra. Cứ mềm mại mà trôi, thú vị lắm đời ơi ... :)

    Trả lờiXóa
  3. Blog thì việc gì mà phải cai hả em?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì em cũng chả cai. Tự dưng dễ chịu thôi anh ạ.

      Xóa
  4. Thôi cứ như sóng là được, mấy tháng bỏ bê rồi quay lại cuồn cuộn cuộn cuồn là được, chứ mà lặn dài thì bà con cũng dài cổ, đời vốn đã chả có nhiều cái gọi là vui.

    Trả lờiXóa
  5. ơ, viết cũng tùy tâm trạng, có lúc muốn viết có lúc không, KBN đê :-P

    Trả lờiXóa