Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

NHỮNG CHUỖI THANH ÂM ĐẸP ĐẼ



Slogan năm có anh gì không chân tay sang VN trò chuyện là "Truyền cảm hứng" :D
Năm 2015 vừa xong là gì thì k0 nhớ :D (Thế mà cũng sống xong được, bó tay với miềng)
Năm 2016 này chắc chắn là "Bình tĩnh mà sống" :D

Năm Truyền cảm hứng thấy quá dễ vui, dễ sướng.
Năm vừa xong thì quá dễ ... đồng ý, bằng lòng với bản thân, người thân, cuộc đời.
Năm 2016 dự là quá dễ sống.

Dù gì, những cụm từ tươi đẹp cũng luôn làm nên chuỗi thanh âm có sức ám thị SỨC SỐNG mạnh mẽ, bấp chấp bốn bề xung quanh 1-2-3-4-5 độ C hay 40-41-42 độ D, E, G... Bạn thử đọc nó lên mà xem. Giọng bạn TRUYỀN CẢM thế nào sẽ nhận được hiệu ứng thanh bình, tươi sáng như thế.

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

MƠ HOA



Thấy sớm nay mình giữa chợ hoa
Lựa một nhành mây quá la đà
Ơ trời với đất thôi cách biệt
Và xuân sà xuống thật gần ta
Rồi nơi mưa bụi chợt trổ ra
Một đóa xuân xanh rất mặn mà
Dâng cung biêng biếc trong hơi gió
Ngân nga thăm thẳm nốt hòa ca
Ừ đúng hơi xuân khẽ thở rồi
Phập phồng nụ thắm hé làn môi
Một trăm én mộng đang vồi vội
Chuyền tin vào lối cỏ hoa vui
(sau đó mở mắt ra, biết mình đang hóng xuân ra phết nhưng cuống lên đi làm)

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

ĐẾM NẮNG

"Ngồi đếm những hạt nắng rơi rụng trước hiên nhà..."
Chẳng biết bài hát tên gì, ai viết. Chẳng biết trước và sau những ca từ ấy là gì, nói chuyện gì của trần gian. 
Vỏn vẹn ngần ấy chữ lặn rất sâu vào trí nhớ. Lâu lâu trồi ra khuông nhạc ấy khi thưa nắng, khi chiều buông sợi nắng chìm dần về cõi khác. Ngần ấy giọt thanh âm mải miết ngân nắn nót suốt bao ngày...
Nhất là ngân khi nhận ra mình đang giống mẹ trong một chiều xưa cũ quá. Chiều ấy mình vừa chớm lớn, chưa hiểu mẹ ngồi bên thềm nhà tư lự thế vì sao, chỉ thấy mẹ đang không nghe thấy mình gọi, không biết nắng đang xuống nhanh, con tan học về sắp đói... Sau này tự đoán nỗi niềm của mẹ chiều ấy, rất cảm tính và mây bay gió thổi. Đúng sai chả cứ. Chỉ biết nhớ hình ảnh mẹ, rồi giống mẹ dần...
Ngồi đếm những hạt nắng rơi rụng trước hiên nhà... Nắng không rớt từng hạt như bài toán đếm mưa. Nắng cứ lênh loang mờ tỏ, cứ ấm lan lan lan... Chia tay thời gian, chia tay những khoảnh khắc vàng chói, vàng óng, vàng mơ, vàng sậm... Ngồi đếm nắng chỉ là thứ người ta xao động nhận ra đang làm thế lúc nắng vơi dần...
Nãy về, vội vàng dựng xe để chớp khoảnh khắc nắng rọi ấm hiên nhà, cánh hồng bạn tặng đang trong veo ngà ngọc. Thế mà đếm chả kịp. Đúng khoảnh khắc đưa tay bấm là khoảnh khắc nắng lịm, mùa đông lại nhạt nhoà. Cánh hoa nửa nắng không óng đủ để rộn rã khoe "nắng rồi này", nhưng đủ dịu dàng toát ra từ bản chất xốp êm, mỏng mềm chất ngọc nữ.
Thế là cung nhạc ấy lại về, nhẩn nha nhấn nhá trong tâm trí... Đơn côi thoáng đến, ấm áp dày dặn và mỏng manh, tư lự mà thiết tha kỳ lạ. Thứ tình yêu mãi mãi đầy dâng với đời này dẫu thế giới có nét nào đó tàn phai... Người ta đếm từng hạt, từng giọt nắng rơi tha thiết...

Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

KHUYA MƯA BAY



Đêm mưa bay, hơi giá nhẹ thấu khăn, chạm cổ, doạ vai... Chợt thèm một vệt hương khói pháo tép.
Qua nhà ai việc gì mà hoá vàng khuya thế. Tàn lửa ven vỉa hè chực cuốn theo vòng bánh xe hút gió. Ngỡ vừa giao thừa...
Xao lòng nhớ một câu thơ về những giọt mưa lộc đêm giao thừa. Ở đó có một mảnh khăn voan trễ nải trên tóc buồn thiếu nữ. Cô đợi mãi cũng gặp mỗi mùa xuân, mỗi mùa xuân tới mà thôi...

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

HƯƠNG LÁ TRONG VƯỜN KHE KHẼ NHỦ




Trở về khu vườn cũ
Bước chậm trên lá rơi
Vẹn nguyên khung trời nắng
Vai chợt lạnh đơn côi
Thời gian vừa reo đấy
Mùa thực tràn mật say
Bàn tay đưa ngoái chạm
Đã lẫn vào mây bay
Bấm khẽ chân trên lá
Lá rẽ lối vơi đầy
Rì rào dâng hương nhủ
Mùa ấm vẫn đang đây
Khu vườn hôm xưa gặp
Hôm nay lặng trở về
Khép nhẹ đôi mí mỏi
Biết hoa nở trên tay

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

ĐÀN BÀ CHƠI GẤP


Tự nhiên hiểu được tại sao mấy ngày nay cảm giác mình lơn tơn kinh, như đang Chơi Gấp và tim thì cứ nhè nhẹ đập không trọng lượng khiến sợ vãi vì lạ.

Biết nhưng vẫn quên, nhớ ra còn đôi ba tuần nữa sẽ đến mùng 1 năm mới (tránh chữ Tết quá kích động). Chơi nốt tuần này. Tức là thả mình nốt tuần này rông lông nhông, không bấn bíu tất bật manh áo tấm quần, miểng váy, hột cơm, lát thịt, cọng rau. Từ sau đó sẽ vào dòng truyền thống Võ Công Gia Chánh Tết.

Dù thiên hạ chia đủ phe sợ Tết, thích Tết, mình ở phe chả nghĩ gì - cam chịu trước Tết và thích nhìn xung quanh tươi mới từ phút giao thừa trở đi. Nói thế chứ đã trót yêu đời thì đời bao gồm cả Tết mất rồi.

Hội chứng Tim đập nhè nhẹ này thực ra cũng dễ chịu. Mỗi tội cứ muốn giờ làm hết sớm đặng còn ra chợ mua cây hoa về trồng, muốn đi làm muộn để còn kịp ra chợ lùng đặt hành về muối, rồi cưa em bán dừa gom dừa bao tử làm mứt... À, cả đặt bạn gói bánh, mua nếp cho, và đủ thứ mà trí nhớ truyền thống kiểu Đàn Bà Ăn Tết cứ hiện dần ra.

Ôi zời, biết thế đừng hiểu vì sao tim nhè nhẹ đập, để chơi cho thoải mái chả vì đâu nốt tuần này :D Biểu tượng cảm xúc grin

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

MẶT TRỜI MÙA ĐÔNG


Những ngày giáp Tết mưa phùn ảm đạm, hoa đào nao nức gợi hồn xuân, lay ơn, violet gợi tình xuân, còn đồng tiền đơn đỏ thắm sưởi lòng xuân.


Đi chợ hoa, mắt với tay bận bịu trăm hồng ngàn tía, kiểu gì cũng dừng bước giao tình với đồng tiền đơn đỏ mong manh dáng cánh mà nồng nàn hồn hoa.

Những bông đồng tiền đơn tíu tít trong lọ như lò sưởi đang đỉnh ấm nồng.

Vài mặt trời đơn lẻ trong đĩa bonsai thầm thì nhủ rằng cuộc đời này luôn đẹp rực rỡ, mọi khúc lắng, nốt trầm chỉ để mình bớt mệt vì thương yêu đời này quá đấy thôi.

Hà Nội chiều nay nắng hăm mấy độ. Người Hà Nội chẳng quen với kiểu mùa Đông này. Lạc hồn là lạ, thiêu thiếu hơi giá lạnh, trần trụi lạc mùa.

Qua phố, những mặt trời bé xinh rực thắm. Ơ kìa, những nhỏ xinh ấy khiến cảm giác lạc mùa tan biến vài khắc. Dường như mùa Đông sắp hết, dường như lành lạnh không gian ủ khói nồng, dường như mùa Xuân sắp về.

Nhớ gì chả biết, nao lòng quá người ta...

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

LỬA CHIỀU ĐÔNG



Chiều chiều, nhất là vào những chiều mùa đông, cảm giác muốn về đến nhà ngay rất mãnh liệt.
Không phải vì đói hay cuống cuồng đưa đón con.
Không phải vì đường sá đông nghẹt thở.
Không vì về nhanh kẻo hết chợ chiều.

Vì thứ lửa nào đó cần được nhen khi lòng đã bời bời một mớ rơm nỏ sẵn.
Rơm óng vàng. Rơm rất mềm mại. Rơm thơm mùi đời sống tự nhiên. Thứ rơm mùa màng gặt hái ấm nồng sau bao tháng năm gieo hạt, nâng mầm, chắt chiu yêu thương.

Vì cần được ấm áp từ bếp lửa chiều. Thứ lửa ấy không phân biệt được chỉ là lửa bếp ga, bếp điện, bếp than, bếp dầu, bếp mùn cưa... hay là cả lửa lòng rơm bén kia. Những sắc lửa vàng, lam, đỏ hòa quyện, nhảy nhót thanh bình...

Mệnh Thiên Hà Thủy mà cứ mê lửa đến dại cả người thế
Chiều chiều, nhất là những chiều mùa đông...