Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

XA NGƯỜI EM VỀ LẠI VƯỜN XƯA...

Xứ này vắng vẻ. Vẫn thích về. Nơi vắng là nơi êm dịu. 

Những khi sợ ồn ào, muốn về đây để lòng mình dần về trật tự, hồi vãn niềm tin...

Những khi chông chênh, về đây để nước mắt thoải mái rưng rưng, thả cửa rơi tủm tum giọt lớn giọt bé không ngại ngần...

Những khi muốn co nhỏ mình vào cái kén mà không kín mít đến lạnh lẽo vì xa ánh sáng Mặt Trời, lại về đây...

Ngồi đây, trên thân gỗ trong khu vườn cũ bình yên. Không chỉ có gió nhẹ, cỏ mềm, lá khô mấy mùa ru gót qua mà cả mênh mang êm dịu lắng về...

Người ở như xa lắm, ngoài khu vườn, ngoài trái tim, ngoài thế giới này dù vẫn trong nỗi nhớ quán tính... Khi về đây... Vườn cũ...

Trong những mùa ồn ã, tìm về lặng lẽ. Như trong truyện ta đọc xưa, đêm trắng mặc váy nhung đen huyền và trong đêm đen sẽ một chiếc khăn san trùm ngà trắng... Để bình yên, để không tan biến mất, để không đơn độc, tìm trôi giữa quá khứ, hiện tại, giữa lắng đọng ngọc châu và sinh sôi nao nức. Mai sớm lại mở ra một tinh khôi mới hiền hoà...