Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

PHIẾM NHẠT


1.
Tự dưng thấy mọi sự ngoài bốn bức tường căn hộ bé xíu của em chả quan trọng gì. À quên, trừ những thứ em nối dây vào tim, vào lòng. Những gì phải vận gan ra để đọ, để khỏi đụng... thì không có cơ lọt vào không gian này.

Chả tức, chả thú, chả gì đời sất. Y như một gã ma men không còn biết say dù uống bằng phễu chứ chén vứt ra cống lâu rồi, vì hệ miễn dịch của gã đã không buồn chấp
 rượu nữa. 

2.
Tivi nhà em hỏng do chập mạch chứ ko do bị đấm khi xem. Có đứa bảo hay vì nước bọt văng vào lúc đang xem kèm chửi. Em nghĩ do mấy vị chập dây trên tivi lây cho tivi nhà em thì có.

Thôi, đêk sửa. Báo mới nhiều lề chứ tivi quan trọng zề. Công nhận ko!

Bố nó đỡ nghiện tivi, con cái đỡ băn khoăn hóng hớt nhạc Hàn, mắt nó đỡ lồi dở xịt dở. Em có FB rồi.

3.
Xe em chả chính chủ. Mấy ngày rồi em đi rất ngoan, không leo hè, không đè vạch, không vượt đèn, không chèn ô tô. Ý là em không có thừa triệu nào lận lưng mà giấy tờ mượn của bà dì nhà ông chú rể thằng cu em họ nhà ông trẻ bà thím nhà chồng đương nhiên đầy đủ nhưng vì chưa ai tìm ra nguyên nhân cháy xe nên em kinh, em chả dám bỏ vào cốp mang theo. Nhỡ cháy thì ngu, thì khổ lây cả công an nhọc công chứng minh xe em không chính chủ.

Hơi lạ là đầy người bị chặn vì các lỗi nào đó mà kiểu gì họ cũng mắc, chỉ có công an mới chỉ cho họ ngộ ra được, rồi có thể kèm cả lỗi không chính chủ, nhưng họ không hề bị túm áo, vặt chìa như trước. Các chú áo vàng chả hiểu sao giữ kẽ với dân hẳn, toàn giơ tay chào kiểu điều lệ trước khi xem giấy (nếu có).

Thôi kệ, cũng hay. Cái sự chính chủ với không lại làm các anh ấy tử tế hẳn thì có khi đừng ai phản đối anh # nữa nhé.

4.
Hàng bưu thiếp rộn lắm rồi. Còn hơn là dùng phong bì bưu điện trơ lắm. Mua hoa thì người nhận còn tiếc hơn người mua chưa chừng.

Em khá mệt mỏi với mấy bài toán lòng vòng này. Vì không kiềm chế được đà theo đời chứ bản thân em có khối cách để thực lòng kỷ niệm nghề giáo. Mà lòng kính trọng thày cô giáo của con, của em thực ra liên quan rất ít đến cái phong trào em đang mềm yếu sa ngã vào kia.

Thôi, không sao. Đời sống mãi cũng qua. Ai thích mấy cái gạch dòng trên đâu. Chẳng qua tự dưng em muốn ghi lại sự đời nhân một ngày thấy gì cũng nhạt hoét.

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

DÂM THƯ


Hồi xưa nghe dọa Hồng Lâu Mộng, Phấn Trang Lâu, Kim Bình Mai... mà đọc vào là sẽ hư thân hơn cả nghe đàn bầu bởi đó là dâm thư. Đã thế thì đọc. Đọc quên cả ôn thi tốt nghiệp mà thấy mãi chả phê như nghe đàn bầu. Ôi dào dâm thư. 

S
au này vớ được mớ Tự lực văn đoàn, rồi cả đống truyện Tây Tàu kim cổ đọc cũng chả thấy độ dâm tăng tí nào. Khổ, thế mà gán cho những tác phẩm ấy cái thể loại nghe hết hồn.

Tít tận sau nghe bảo Bóng đè, Sợi xích là dâm thư. Đọc thử thấy phải đặt lại dòng của hai cuốn này là ''đại nhảm loạn dâm'' thì mới đúng. Chả ra làm sao. Sự thanh cao cõi thế mà lẫn lộn với động vật tai xanh. Oan cả cho động vật. 

Túm lại là đọc cứ đọc thôi, dâm thư hay tiểu thư hay thanh thư đều ở mắt đời tham sân si chứ phàm đã truyện tình nhân gian thì chỉ có những cuốn chả ra gì vay hơi ân ái làm hàng hoặc các tác phẩm tuyệt vời về hoà giao những trái tim người.

Hôm qua đọc thấy bài phê phán thị trường ngập tràn những sách tình cảm yêu đương mây gió êm đềm ru ngủ từ vị thành niên đến cụ chớm tái xuân. Ô hô tai. Lại bị phê khéo là dâm thư đấy. Nhưng mình cũng đọc cả núi truyện của các tác giả Tây Tầu bị nhắc tới, sao chả thấy sắc dâm ô trọc, chỉ toàn nhận được những cảm giác cuộc đời thanh bình, con người yêu thương trân trọng nhau, gắn kết keo sơn sau bao va vấp hiểu hờn rất đời thực. Chả hiểu cái vị viết bài báo ấy dễ động tâm dâm quá hay nó cần chém gió kiếm xèng. Hì. 

Lâu nay hay tuyên bố tắt net đi đọc dâm thư. Kỳ tình là tìm thấy ở đó những dịu dàng cõi thế, chiêm ngưỡng những niềm an nhiên tinh thần mà kiếp người nào cũng chung nhau. Chả cứ phải tả dâm mới là dâm thư. Vô vàn cuốn rất mơ hồ mà gợi khát khao cuộc sống trong ngần, còn thôi thúc lòng người gấp vạn.

Thế tại sao lại cứ định kiến dâm thư là thứ gây hoạ dâm... tặc nhể. Hí hí.

Nhân vụ Chính chủ đang ồn ào, chồng mặc cả: Học xong Luật giao thông đường bộ cho nhuyễn rồi ''anh bảo cái này'', thế là cô bạn mình cứ phừng phừng không học nổi nữa. Nàng bảo đọc trang nào cũng hổn hển nhịp tim, hơi thở nhọc hơn cả đọc dâm thư đỉnh cao. Hỏi chứ dâm thư đỉnh là cuốn nào? Nàng cười phé bảo cứ ví thế thôi chứ đã đọc được quả nào đâu. Thì đấy, chỉ cứ phập phồng vừa ghét anh nọ dọa phạt, lại được chồng treo giải phòng mờ, thế là sách luật cũng gợi chả kém dâm thư. 

Dâm là tại kính, tại tâm, ai bảo tại sách.

Tối nay muốn đọc vài trang gì đó đi ngủ cho êm mà chả có cuốn nào mới. Đồ cũ hoặc nặng nề quá hoặc vẫn còn chưa kịp quên đủ mà đọc lại. Hức. Nói láo chém gió vậy. 

Ai có cuốn dâm thư hay hay cho mượn với. Không thì gọi điện kể tớ nghe đỡ nhạt miệng cũng hay. Nào!

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

RƠM VỮA


1.
Những ngày này mệt mỏi như thể đến tận cùng sức chịu đựng. Cuộc đời này có thể chịu tải đến bao giờ. Tại sao lại không được buông bỏ khi vô vọng chứ.

Buông bỏ cũng đau đứt ruột nhưng ngửa mặt lên Trời mà hỏi thì cũng chả có lời đáp, tự mình quyết buông để bảo tồn chính bản thân mình thì lại sẵn hằng hà sa số những thế lực đạo đức nhảy xổ ra xỉ vả như đúng rồi. Bó tay. Sao mà vô lý thế là những nhân tài giỏi khuyên, giỏi phán và không hề giỏi hiểu.

Vì thế hiểu ra một nhẽ giản đơn: chỉ mình mới cứu được, mới hiểu được đúng hoàn cảnh của mình, ngoài ra chỉ cần một người khác mình, dù sát cạnh đến đâu cũng đã là người khác. Bảo vệ quyền được im lặng để tự hồi sinh, để sống cũng là một cuộc nỗ lực rồi.

2.
Nhìn con trai bé bỏng lắm lúc chịu quát oan mà thương điên người.

Quát con lúc sáng, thế là khi con đeo cặp khuất vào cổng, mẹ thấy xé lòng muốn khóc, muốn lao theo mà ôm. Đi làm, ngồi suốt ngày cắm mặt vào việc nhưng sểnh ra là muốn về đón con.

Đẻ ra các con, chấp nhận các con mọi nhẽ. Nói dễ mà làm rất khó bởi những âu lo đường dài con lớn lên, khát khao muốn cho con những cơ sở đầu tiên đặng mai này con đỡ cơ cực, tất cả xé lòng mẹ, không cho mẹ bình yên. Con thấu chăng??? Sao con không chịu nhận những gì mẹ chắt chiu mồ hôi nước mắt cho đừng phí hoài, đừng là rơm vữa?????

3.
Gần như mất đi khả năng gom góp chắt chiu những mẩu vụn bình yên làm điểm tựa hồi sinh.
Chỉ còn day dứt, đớn đau vô bờ giữa buông xuôi  vào hiện thực bất lực và sự không đành.
Mỗi ngày đều có những bất lực mới, đớn đau mới.
Tê dại rất nhiều khoảnh khắc mỗi ngày.
Giá đừng ràng níu gì ở đời này nữa, để có thể vỡ đi...

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

CỬA CHÍNH VÀ CỬA SỔ




Cửa chính thường là những gì con người ta lần lượt ngoi ngóp cóp nhặt chắt chiu cho đủ với đời. Cửa sổ - khoảng trời mây trắng bay riêng tư đến tận cùng. 

Nhà không có cửa chính thì sao là nhà đây. Nhà không có cửa sổ sao đủ sức sống thanh bình để xài cái cửa chính. Kẽo kẹt mỗi ngày đều mở.

Đêm đi ngủ... cửa chính khép chặt... Mỗi ngày khoá một chắc hơn... 

Đêm đi ngủ... cửa sổ vẫn mở... Không khép bao giờ... Gió lùa có thể khép nhưng vẫn khát khao gì đó phía trời xa...

(Viết ngắn lục lại từ kho Zàhú 360)

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

TRĂNG KHUYA



Khuya lắm, trăng và mây hợp thành một thể dịu êm. Mây vẩn khắp trời, giá chạm được tay vào thì mềm mại lắm nhỉ, có như mớ bông gạo phơi năm nao? Trăng quá rằm chớm hao nhưng vẫn thừa vẻ tròn trịa để lòng người ước ao giá được gần đầy đến thế. Đời này chín, tám, bẩy, sáu, năm thảy đều được xem như suýt soát mười mới hòng có phút an nhiên. Bạn mình bảo hạnh phúc là khi biết đủ và có thể ru lòng là đủ được. Ngó mây lành, trăng mùa nhẫn nại lấy khuyết làm hương sắc nhấn nhá cho khát khao đầy mà thấy bình yên tràn cõi thế.

Nhẩn nha chờ con gái học khuya. Gói hết việc nọ đến việc kia trong nhà mà vẫn thấy chả hết bộn bề. Chợt nhớ mình đâu cần phải làm bà nội trợ hoàn hảo thì cuộc sống này mới là hạnh phúc. Vội mà chi...

Trăng rất dịu dàng. Lòng người như lụa mướt. Trước mắt là vài ba giờ đồng hồ chỉ việc sống cho mình, ngủ cho mình. Mọi loạn xạ thế gian đều không phá hoại nổi điều đó. Cớ chi phải vai gồng chân trụ. Thả lỏng từ từ từng múi cơ, khớp xương.

Hớp một hớp ánh trăng. Thấy đời là ngọt lành, thấy mình là dại khờ vừa tỉnh cơn mơ tất bật ngác ngơ.