Trời sinh ra tôi không kiêu ngạo, cũng không bao giờ bị thu hút bởi những kẻ kiêu ngạo. Một trong những phẩm chất ở kẻ khác khiến tôi để tâm chiêm ngưỡng là "có bản lĩnh", trừ bản lĩnh cuồng dại ở mọi kẻ kiêu ngạo.
Tôi không có hứng thú hòa thuận với những kẻ kiêu ngạo, trừ... thời gian.
Thời gian là thứ kiêu ngạo đến ngang ngược. Nó như kẻ tự kỷ, chỉ biết lao vút đi bất chấp mọi yếu tố khác trên đời.
Tôi từng không ý thức gì về sự hao mòn nó, sự mất mát nó và sự tốn kém nó vô ích. Khi ấy tôi sống giữa những mùa xuân nối nhau trong veo tênh tênh. Cho đến khi người ta không còn tiện thể thêm vào sau con số tuổi trời trôi qua của tôi cụm từ "xuân xanh" thì cảm giác thời gian thực sự là kẻ ích kỷ vô đạo. Nó cưỡng bức tôi đến nghẹn thở mỗi kỳ con ốm, con thi, cuối tháng lương, cuối năm gói việc. Đến mức có lúc tôi âm thầm mong... về hưu. Tức là muốn vỗ vào mặt cái kẻ mang tên thời gian độc đoán kia: Mày trôi cha mày nhanh lên cho tao nhờ. Đừng lững thững vô hồn đày đọa tao giỏi việc nhà, bao la việc nước thế này nữa. Nghe tin có thể luật sẽ kéo dài tuổi làm việc lao động nữ, tôi nghĩ chuyện lúc nào đó làm đơn xin hưu non. Khi phát hiện ra trên đời còn đầy người cũng mơ ước thế, tôi thấy mình... đúng.
Nếu không có những đứa con có lớn chưa có khôn thì tôi chả hơi sức đâu mà nhìn lại mối quan hệ của mình với kẻ kiêu ngạo ngàn đời kia. Đồ vô thủy vô chung. Tôi ôm đứa con đỏ hỏn trên tay, nghĩ biết thế mình cưới sớm hơn để đẻ nó sớm hơn, đặng được sống đời với con lâu hơn, lo cho con dài hơi hơn dù chả ai biết chừng nào thì nó sẽ không cần sự quan tâm riết róng của ta nữa, ta tủi thân như đồ bỏ.
Tôi không sợ mình già vì thời gian trôi. Thực ra tôi chỉ đổi thay cho đúng là mình hơn dù nhiều khi cũng thấy trở nên có phần chua chát, có phần bớt ríu ran sôi động. Tôi không tuổi trong cảm nhận về mình cho tới ngày xương khớp, tim mạch quá nhạy cảm với thời tiết thay đổi. Tôi biết đó là sự trả thù của kẻ tự kỷ kiêu ngạo kia vì tôi đã lơ nó đi khi trôi trong vòng cuốn cuộn cuồn nghĩa vụ kiếp người. Tôi chưa biết sợ thời khắc nó và tôi không còn chung nhịp thở dù tôi biết tôi có hết thở thì nó vẫn cứ còn chạy mãi vì loài người còn chưa hết tin rằng họ đo được thời gian tức là chiếm lĩnh được nó.
Tôi nghĩ tới cụm từ "hòa thuận với thời gian".
Tôi đánh cắp nó bằng mọi cách sau khi biết sẽ cực kỳ vô vọng nếu rên la mơ ước ngày có hơn 24 tiếng. Tôi đánh cắp nó từ chỗ nọ để hoàn thành những thứ kia vì con mình, vì guồng sống của gia đình mình. Tôi đánh cắp từ tất cả những thứ đó mỗi ngày một khoảng để thả mình vào cõi riêng nhẹ nhõm hoặc hoang mang, ảo ảnh. Tôi học cách tiết kiệm nó bằng cách bố trí sít sao mọi hành động sống, không phải theo cách sống gấp, ham công tiếc việc, ham sống sợ chết mà theo cách "vừa sống, vừa chiêm ngưỡng, vừa tránh những động tác thừa". Dạo này tôi học được cả cách lập tức quên đi, bỏ qua đánh phứt mọi thứ làm phiền vô nghĩa với cuộc đời mình. Điều này khiến tôi cực kỳ khoan khoái và thấy mình dùng thời gian thật ý nghĩa.
Tôi cũng chợt sững lại để thấy rằng chả dại gì bỏ thời gian đi tích lũy tùm lum thứ mà không lập tức quay về sử dụng, hưởng thụ những gì mình đã chắt chiu được. Tôi sững người còn vì phát hiện ra mình từng rất kế hoạch trong việc lao đi và giờ đứng lại để bền vững cũng lại là một phần trong kỹ năng kế hoạch hóa cuộc đời cực kỳ quan trọng.
Tôi phát hiện ra mình đã hòa thuận hơn với thời gian dù chưa đủ thiết tha quý hóa nó như thực ra phải thế. Đó là nói thật vì những tháng ngày này tôi vẫn chưa được yên thân với nhịp đi vô cảm của nó. Tôi muốn, tôi hiểu mà chưa giỏi hòa thuận với nó.
Thì nó vẫn kiêu ngạo và tôi vẫn là kẻ vô tâm trước nó. Ha ha. Tôi không định vì không thể thay đổi nó. Tôi chỉ cảm ơn vì gần đây mỗi cột mốc đánh dấu nó đều nhắc nhở tôi nên làm gì đó cho mình, cho đời mình và những người liên quan tới đời mình để khỏi hoài phí công trời bắt tôi phải biết rằng trên đời có kẻ kiêu ngạo tên THỜI GIAN.
P/s: Viết sau khi comment ở nhà một người bạn cụm từ "hòa thuận với thời gian".