Lâu nay em chỉ thường ao ước một ngày dù tóc sương, da mồi, mắt khói thì vẫn còn hai kẻ lúi húi hông sát hông nấu cháo cho nhau ăn, vai kề vai dìu nhau qua phố có lá thu bay.
Từ nhiều năm trước em từng thấy một cặp đôi như thế tay trong tay chầm chậm nhíp từng bước gót nối gót. Câu hỏi cháy trong trái tim dễ xúc động của em: "Nhờ tình cảm hay tình cảnh mà có một phút giây trần gian thế kia?". Bởi mắt bà toát lên nhẫn nại, còn ông thì rất giống vừa qua cơn đột quỵ dậy tập đi. Rùng mình một cú nhẹ trong tâm khảm nhưng rồi thấy còn được thế vẫn là hạnh phúc chắt chiu.
Em biết đôi ta đã không còn trẻ nữa. Thiên hạ thì họ nghĩ chúng ta già từ khá lâu rồi chứ đâu biết cái sự trẻ trung nấp ở góc riêng chỉ ta với ta. Ai bảo đỏ vỏ là chín, là ruột hết xanh? Nhưng chỉ gần đây mới thấy già, tự thấy hình như thoáng khoảnh khắc già.
Trước làm gì có vụ so le chồng yếu vợ khỏe. Thế mà gần đây liên tục lúc anh khỏe, em mỏi, đến em khỏe anh lại oải. Tình hình chung tổng kết là hai ta đã mất mấy phần sung. Thế là ưa nằm xoài hơn đu đưa chơi bời. Hai nhóc nhà mình mất suất ăn theo tối tối dạo phố ăn quà. Thời tiết sang thu hắt xì cảm cúm xoành xoạch, độc thật.
Đêm kia mới thật là đêm. Kim chỉ tìm nhau. Chỉ vuốt cứng thế quái nào mà đâm trượt trôn kim tròn thô lố. Miệng vẫn động viên chồng làm lại liên tục nhưng bụng em ngậm ngùi thừa nhận ta đã có già. Trò đời xưa nay đến ngày mắt mũi tèm nhèm thì kiểu gì dấu hiệu đầu tiên chả là chỉ, kim lộn xộn. Ôi anh! Em loay hoay giúp anh rồi cũng chỉ để cay đắng thừa nhận giải an ủi: chúng ta già đều. Cuối cùng con gái lại phải tinh mắt xâu kim cho mẹ khâu giúp ba cái cúc áo sút chỉ.
Đêm qua. Đêm qua thì em biết mình đã không lượng được sức. Đêm qua em đã sai. Em thừa nhận anh ạ. Khi nhận mình sai vì biết mình già người khác nghĩ gì nhỉ? Em thì em không nghĩ nổi gì nữa. Đầu óc hoa cà hoa cải nở bung beng. Đêm qua em đã câu giờ bắt anh chờ rất khuya.
Gần 2h sáng em vẫn ngồi đánh đu với con chữ, màn hình. Em cố, mà em quên mình đã già, không thể bỏ ngủ để chạy theo tiếng gọi lãng mạn của cảm xúc như những đêm ta cùng thâu canh xưa xửa xừa xưa. Em quên anh đã không còn trẻ nữa để đợi được em. Khi em quẹt chân leo lên giường thì anh đã vào chương trình "ngáy cho đồng bào tôi nghe" từ bao giờ. Em buồn và em ngủ tít. Sáng ra em còn khó nhấc thân lên.
Ôi, ta đã già khi nghe anh làu bàu" già, ham chi nữa mà lọ mọ đêm hôm cho ra nông nỗi này!".
Đôi ta đã già, còn chi anh ơi?
Nhưng bỏ gì thì bỏ, kim chỉ là không có vứt! Hé hé! Khâu vá, chằm đụp là thứ đời này còn cần dẫu có da mồi, tóc bạc, mắt khói sương.