1.
Mấy ngày rong ruổi đường trường nên có thời gian để cùng "hoa vàng trên cỏ xanh" của Nguyễn Nhật Ánh bồng bềnh vượt lên đỉnh những sóng sánh say xe.
Sách của bác này rõ khéo làm cho người ta từ trẻ đến già bị hiệu ứng mơ màng. Lũ nhỏ hơn nhân vật trong sách thì ao ước mình lớn bằng đứa trong sách để quậy, đứa bằng rồi thì mơ mộng khung cảnh thần tiên không có học thêm mịt mù, không có thầy cô bố mẹ quản thúc để được xả láng như thế. Lũ ngày xưa từng bé thì đương nhiên được bữa quay về xứ sở vô ưu để nhớ ra mình cũng từng, để thấy mình vẫn đang trong trẻo như ai.
Dĩ nhiên lúc đọc chớ dại nhìn cái bản mặt của bác ấy chềnh ềnh trên bìa sách cuối hoặc trong cái lẫy gấp, giờ thì cả trên thẻ đánh dấu trang được bán kèm. Không phải vì sợ phải lòng mặt bác ấy. Haha. Dù bác ấy cũng có răng khểnh thì đàn ông người ta mê Hồng Nhung hơn, còn đàn bà thì tìm đọc bác vì cái bác viết chứ không vì cái răng ấy.
Chơi blog mãi, đã hiểu thừa là giữa cái người ta viết và bản thân người viết có khoảng cách đôi khi dài lắm. Dài hơn cả từ nơi chân đứng tới các vì sao xa xôi. Khoảng cách đó dài từ khát vọng không thể thành hiện thực về năng lực thực tiễn. Dân blog thì thoải mái mộng mơ, thoải mái nổ để câu cá quanh năm hay chỉ để xả bớt năng lượng. Mấy bác nhà văn thì ngoài nói cho mình còn nói hộ rất nhiều người. Ngay cả nói về những gì ta đã từng qua thì đó cũng là khát vọng không bao giờ còn được về lại nữa rồi. Nơi đứng nói, kể, viết luôn là một chân bắc giữa trần gian, mà hồn tuôn tự ngút ngàn sao xanh.
Nhìn cái bản mặt bác cười cười thế kia, không bị mê bác nhưng ... tỉnh mơ thì phí lắm.
2.
Lâu lâu đọc một cuốn của bác ấy chứ không thành fan để đỡ sa đà già không đều.
Khoái bác ấy cái cách dùng từ nhẹ nhõm mà sáng tạo, gần với đời sống, văn nói. Mình học được khối ra.
Khoái cái cách bác ấy kể tưng tưng nhè nhẹ, triển khai tứ như đang thả lỏng cho chuyện diễn ra kiểu tận hưởng cuộc đời trôi. Đọc xong phần lớn là lâng lâng thấy đời giản dị rồi.... quên mất tiêu. Xem như phút nghỉ ở quán nước dưới bóng cây ngang đường lầm lũi gồng gánh kiếp giang hồ.
Đọc bác ấy bằng cách bạn "già" khủ khỉ nghe nhau kể chuyện ngày xưa ta trẻ. Đọc bằng cách này nên rất thông cảm cho bạn mình đã già mới hay có lỗi "co rắc" kiểu thời mấy chục năm về trước mà có đứa lại ăn đòn vì nhắn tin lén trong điện thoại di động của ba mẹ. Đọc kiểu buôn chuyện này nên mới thông cảm cho bạn già viết một hồi thì tìm cách gói câu chuyện nào đó hoặc nguyên cuốn bằng lối mượn cớ rất giời ơi đất hỡi, cong cong, vênh vênh. Trí nhớ có mây trôi ấy mà. Cũng nên tạm ngắt dù có làm ta tụt hứng tí để bạn ta còn ra cuốn khác khi đã chán mạch này.
Nhưng có lẽ chiều ta sẽ lên nhà sách mò vài cuốn nữa...
3.
Ngón tay ngoan trên cỏ xanh, cạnh hoa vàng. Ngón tay có làn da mịn màng xinh xắn ấu thơ. Ngón tay có và không có hoa tay - cái mớ vân xoáy tròn hay chảy sang một mé.
Cậu bé vân vi mơ màng tin vào sức mạnh thần kỳ của những đoá hoa tay. Cậu tiếc nuối vì cô bạn nhà bên đầy hoa tay mà chả vẽ viết giỏi được vì hoàn cảnh nhà khó không cho bộc lộ. Cậu thắc thỏm ngẫm ngợi về những đoá hoa tay thần tiên ấy trên bàn tay đã cụt của ông chú tài hoa, người kể cho cậu nghe câu chuyện hoa tay.
Cậu săm soi bàn tay mình để kiếm hoa, để tự tìm một niềm tin rằng mình sẽ cũng vẽ đẹp, viết đẹp vì mình có hoa tay làm bảo đảm cho đích đến luyện rèn cơ mà. Làm mình nhớ mình ngày xưa cũng y như thế. Mình cũng thích mê ly câu chuyện hoa tay và bao lần săm soi đầu ngón tay. Mình lấy đá kỳ mài đầu ngón tay cho sạch mực tím để tìm hoa tay và rốt cuộc vân bị lì đi, tìm không thấy. Chờ vài ngày sau da mọc lại rõ thì đã quên quách chuyện đi rồi.
Cậu yêu những ngón tay mình theo cách bà mẹ yêu những đứa con giỏi hơn (có hoa) và những đứa con thường hơn (không có hoa). Héhé, bác bạn già của mình cứ thế đấy, cứ già hoá đứa nhóc bằng trải nghiệm của bậc cha mẹ. Lâu lâu trong cuốn sách bác lại thẫn thờ để đứa trẻ trong mình chịu cơn đau nhân thế khi hiểu được nỗi đau của những người từng yêu mãi rồi, từng đớn đau mãi rồi vì những chia ly vợi vời, những mạch giao cảm nhân sinh đứt gãy. Lũ trẻ ấy là lũ trẻ còn sống trong ta và bạn già chứ không phải lũ trẻ bạn già muốn nhớ lại. Nhưng đọc điều đó, hiểu mà thấy sách của bạn già đích thực là sách dành cho... trẻ già.
Đoán rằng sách bạn bán chạy vì lũ "trẻ già" tự ham mua đọc hơn là vì bị con kèo nhèo đòi mua. Tự mua mà lại tiện tiền thì còn gì tiện hơn. Lũ trẻ con kia chờ bố mẹ duyệt trên cơ sở những thúc ép học hành, yêu cầu nghiêm khắc xyz thì còn lâu mà dễ dàng. Chúng đọc ké bố mẹ hơn là bố mẹ đọc ké chúng.
4.
Dẫu sao ngay lúc đọc đoạn ấy mình cũng thích nó và xôn xao trong lòng đến mức buông sách xuống, ngửa đầu ngón tay để kiểm nghiệm lại xem với những thứ mình đã làm và còn làm được trong đời này thì có phải vì mình có hoa tay không.
Thú thực là đã quên chuyện hoa tay quá lâu rồi. Hình như mình không có cái hoa tay nào cả hoặc chỉ có một chiếc dù làm được rất nhiều thứ đáng ra phải do hoa tay hoá phép. Mình chỉ nhớ ngày đó ngồi chịu đau hông để vật ngửa bàn chân tìm kiếm vớt vát thì cũng có mấy cái hoa chân, điềm báo dù không ham du lịch cũng bị đời đẩy đi đây đó nhiều khi.
Nhưng than ôi, bạn già ôi!!! Mắt tuy không viễn nhưng chút cận mù mịt dẫu có thể lấp liếm bằng cách không đeo kính thì vẫn khiến mình không tài gì nhìn thấy hoa tay có hay không. Mình già rồi bạn già ạ.
Mình đọc tiếp, đọc đến hết truyện của bạn già, đi chân trần trên cỏ xanh, lờ đi những cộm chân nho nhỏ... Mình ráng không liên hệ ngược xuôi kiểu người già rằng vân mờ đi do kiếm sống, vì những gi gỉ gì gi mà bình thường viết lách sẽ biến báo lả lướt... Đơn giản là cứ tin thôi, rất nên tin rằng những đoá hoa tay bẩm sinh sẽ toả hương kích thích đứa nhỏ bay lên trên bầu trời sáng tạo.
Có lẽ đã đến lúc kể cho con nghe về hoa tay, hoa chân để nhờ nó tinh mắt nhòm hộ đầu ngón tay mình. Thôi, cứ học đi đã. Hè mẹ thò sách ra cho mà đọc.